Melde dich an, um fortzufahren.

Thơ xa quê chế vừa hài hước vừa chua xót

Những bài thơ chế, nghe giọng điệu có vẻ hài hước nhưng lại ẩn chứa sự chua xót của người xa xứ. Đây cũng là tiếng lòng, là sự an ủi chính mình của những đứa con đi xa.

Nhớ em hàng xóm mất gà chửi anh

Nhớ thằng hàng xóm ném ông vỡ đầu

Nhớ cuộn giấy trắng nhuộm màu vàng đen

Nhớ ăn trước cổng vẫn thèm làm sao

Nhớ thằng trộm táo vì tao rách quần

Nhớ cho tớ chép mấy lần kiểm tra

Nhớ lần hái phượng bác ra cốc đầu

Nhớ sổ sinh tử vẫn “ngồi” thường xuyên

Xưa tôi trong sáng, bây giờ… vẫn nai

Bỏ quên di động chỗ mình… mất ngay

Không bằng tình nghĩa một cây vàng mười

Chỉ ham anh có bố quyền chức to

Nghèo nhân, nghèo nghĩa chẳng lo

Nghèo tiền, nghèo bạc mới cho là nghèo

Chồng em áo rách, em thương…chồng người

Chỉ mong tắt lửa tối đèn… có nhau

Nhớ cô em gái cưởi truồng tắm sông

Chiều chiều anh hoài ngóng trông

Xem cô con gái xuống sông cởi truồng

Cưởi truồng đi tắm tôi thường núp xem

Người con gái tắm không xem cũng hoài

Bờ sông một khúc cho mình nên thơ

Hiu hiu gió thổi lững lờ trong đêm

Anh thả cục “kut” lênh đênh theo dòng

Bao ngày lãng mạng bỗng dâng tuôn trào

Có thấy cục “kut” hao hao giống chì

Khi về em chửa nhọc nhằn lắm thay

Đứng ngoài bờ rào đái vào bờ rào

Để người nấu nước vặt lông nó rồi

Thấy bóng em nhỏ, anh rông trộm gà

Nhớ tô bún mắm – gỏi gà – chiếc nem

Bỗng đâu thấy một chú mèo gâu gâu

Ðồng tâm phấn khởi trồng cà zái dê

Xuống sông em tắm mà không mặc đồ

Xa Tổ quốc. con đi làm kinh tế.

Con mong Mẹ Cha vui khỏe tuổi già!

Hôm sớm vui vầy! bên con, bên cháu…!

Con biết Mẹ Cha một đời lam lũ…

Nuôi các con khôn lớn đến hôm nay…

Con vẫn chưa đủ “lông cánh đế bay”

Vẫn nép bóng …nhờ Mẹ Cha che chở…

Con ra đi …mang nặng niềm thương nhớ.!

Nhớ quê hương da diết…!đến nao lòng…!

Nhớ bãi dâu xanh! Nhớ lúa trên đồng!

Nhố con sông quê! Sớm chiều êm ả…

Nhớ dáng Mẹ! Hao hao gầy …tất tả…

Mẹ vì chúng con …vất vả sớm hôm.!

Nhớ dáng Cha ngồi …tĩnh lặng …trầm ngâm…

Tóc bạc tuổi già, còn nhiều lo lẳng …

Cha hết thương !”đứa này “đau yếu…

Lại thương “₫ứa kia.” !túng thiểu quanh năm….

Cả đời Mẹ Cha, khó nhọc tảo tần

Đế cho chúng con cậy nhờ nương tựa…

Xưa…Cha Mẹ nuôi các con vất vả…

Nay…lại chăm nom các cháu giùm con!

********************************* Nghĩa Mẹ! Như nước…như non …

Ơn Cha… !như núi Thái sơn …nào bằng …?

Thời gian chẳc sẽ trôi nhanh thôi mà?

Anh em đoàn tụ cả nhà mừng vui!

Hân hoan phấn khởi mừng ngày đoàn viên …!

Sống vui! Sống khỏe làm ăn chuyên cần .

Mỗi tháng một lần gọi điện cho Cha.

Gọi Cha…nghe tiếng Cha… là con vui!

Hôm nay con viết mấy lời về thăm…

Mẹ Cha vui khỏe! Thì lòng con vui!

Tập thơ xa quê nhớ nhà chính là những tâm sự của người con về quê hương, về nỗi nhớ cha mẹ, nơi chôn rau cắt rốn được tổng hợp tại https://www.thepoetmagazine.org/. Ai đi xa cũng mong ước trở về, mong tất cả những người con đều sớm đoàn tụ.

Chùm thơ xa quê nhớ mẹ, cha dạt dào tình cảm

Điều gì ở quê hương khiến bạn nhớ nhất, đó có phải là bóng lưng của mẹ? Cả đời vất vả lo toan cho con nhưng đến cuối cùng, mẹ vẫn phải sống trong nỗi buồn xa cách.

Bài thơ đi làm xa quê đau đáu về cha mẹ già nơi căn nhà vắng. Những vần thơ đọc lên còn đau đớn xót xa hơn cả thơ thất tình.

Trong trái tim những con người xa xứ

Quê hương còn trăn trở những đêm mơ

Hàng dừa xanh che mát khoảng trời thơ

Làn khói bếp lửng lơ trên mái lá.

Quê hương ơi bao ngày xa xôi quá

Nhớ thương từng gốc rạ với bờ tre

Tiếng võng đưa kẽo kẹt những trưa hè

Con trâu già gặm cỏ dưới triền đê

Tiếng sáo diều hay khúc nhạc tình quê

Nghe lắng đọng đê mê niềm mong nhớ.

Đêm trăng sáng gái trai làng gặt lúa

Điệu hò khoan chan chứa giữa mênh mông

Giọt sương đêm thấm đôi má ửng hồng

Cô thôn nữ nghe lòng xao xuyến lạ.

Quê hương ơi dẫu đường đời muôn ngã

Đêm tha phương lã chã lệ sầu vương

Lòng mẹ hiền là lòng dạ quê hương

Đang rộng mở yêu thương và chờ đợi.

Chùn chân lữ thứ úa màu gió sương

Bâng khuâng tấc dạ vấn vương quê nhà

Vần thơ đọng lặng diết da dáng người

Bao năm cách biệt rã rời ước mơ

Mong quyện theo nước lặng lờ vụt trôi

Mõi mòn thân xác phai phôi tháng ngày

Thoảng qua cơn mộng ngất ngây riêng mình

Từng giây tha thiết ân tình mẹ ơi…!

Nhớ khi người tất tả ngược xuôi

Đêm đông lạnh giá bồi hồi nhớ cha

Mình cha già khắc khoải canh thâu

Lòng buồn dạ héo tim nhàu nhớ thương

Ngại gì tuyết phủ trắng đường xứ quê

Nhớ cha nhiều mong ước trào dâng

Sà vào bên cạnh ân cần hỏi thăm

Cháu con mãi mãi gửi tình tới cha.

Sụt xùi mưa đổ nhớ người mẹ yêu

Thương con tần tảo không điều kêu ca

Mặt hoa giờ đổi thành là nếp nhăn

Cha mất mình mẹ lộn lăn với đời

Vất vả nuôi dạy chúng con nên người

Con cầu cho mẹ suốt đời bình an

Những lời mẹ dạy con là khắc ghi

Mẹ tôi mãi khỏe không gì mong hơn.

Là bao giọt đắng trong ta dâng tràn

Nhớ về cha mẹ thưở còn ấu thơ.

Nên còn chua xót ngẫn ngơ tháng ngày

Thương cha nhớ mẹ hao gầy trong tâm.

Nhớ về quê cũ mà lòng quặng đau

Con quay trở lại cúi đầu mẹ cha

Nói rằng những tháng năm qua

Con luôn khao khát nhớ nhà lắm thôi

Từ nay con sẽ trọn đời không xa.

Đáp đền ơn nghĩa tạo ra thân mình

Công cha nghĩa mẹ thái bình mênh mông.

/ Tình thơ viến khách – Nguyễn Hiếu

Lòng khắc khoải..nhớ đến quê da diết

Kể từ ngày..ta cách biệt người thân

Ngày và đêm..ta luôn mãi chuyên cần

Dù gian khó..cũng chưa lần gục ngã

Bước chân đi..rủ bỏ tuổi xuân thì

Nơi đất khách..tâm khắc ghi từng chữ

Ai đã biết..của nỗi lòng lữ thứ

Sống xứ người..luôn mãi giữ chữ nhân

Kiếp tha hương..sớm tối cứ chuyên cần

Bao cay đắng..cũng lần lần trôi mất

Đời viễn khách..với bao năm tất bật

Chẳng hề phai..cái bản chất con người

Mỏi mệt nhiều..mà môi vẫn cười tươi

Cứ như thế..trên biển đời trôi nổi

Có mấy lúc..muốn cho mình được trội

Cố vương lên..nhưng tự hỏi cách nào

Biển đời nầy..nếu muốn được trèo cao

Chân phải vững..vượt qua bao gian khó

Đành an phận..số ai người nấy có

Hiểu thân mình..chỉ chừng đó mà thôi

Sống yên vui..và quyết chẳng đua đòi

Đời lữ thứ..sẽ đến hồi dừng lại..

Tập thơ cuối năm xa quê chưa biết ngày về

Những bài thơ xa quê càng thêm day dứt khi cuối năm, con chưa biết khi nào có thể trở về quê cũ:

Những năm gạo phiếu thịt tem một thời

Thóc công ba lạng *- cơm vơi đâu đầy

No ba ngày tết xum vầy cháu con

Lấy tro bịt mỗm đâu còn tiếng kêu

Xã mà vớ được mọi điều phiền to

Cây nêu đã dựng chờ nồi bánh chưng

Giao thừa hái lộc tưng bừng đường quê

Du xuân lời chúc chiêm mùa bội thu

Xón làng đùm bọc sống vừa lòng nhau

Dư thừa vật chất sang giầu hơn xưa

Bon chen lừa lọc chẳng vừa lòng tham

Thế nên tôi lại mơ màng tết xưa…

Xuôi dòng nước cuốn thuyền đi mãi

Chiều cuối năm mai, đào khoe sắc thắm

Phố rộn ràng tươi màu áo vui xuân

Nhưng thiếu anh dạ héo rũ trăm lần

Em ngơ ngác trong nỗi niềm mong đợi.

Anh việc nước nên còn xa vời vợi

Đời quân hành biền biệt phận nhà binh

Phép mỗi năm dành mái ấm gia đình

Cùng đồng đội anh sẻ chia ngày tết.

Là vợ lính không so đo gì hết

Việc gia đình em chẳng quản gian nan

Cha mẹ đôi bên không chút phàn nàn

Các con nhỏ em chăm từng giây phút.

Chiều cuối năm một mình em hẫng hụt

Nhớ anh nhiều khao khát một vòng tay

Giá cùng nhau dạo phố đón xuân này

Chắc vui lắm lòng em ngời hạnh phúc.

Nhưng anh ơi ta chia đều cảm xúc

Đồng đội anh cũng cần có mùa xuân

Họ rất mong tiếng con trẻ trong ngần

Nên ta sẽ chờ xuân sau anh nhé.

Tình chúng mình giữa cuộc đời nhỏ bé

Nhưng rộng lòng yêu mến tựa mùa xuân.

Tập thơ xa quê nhớ nhà buồn thấu tim can

Thơ buồn xa quê khi được cất lên đều khiến những người con phải day dứt.

Đọc thơ thấy hình ảnh thân thuộc của quê hương nhưng không thể chạm tới. Đây cũng có cùng tâm trạng như những bài thơ buồn cho số phận bạc bẽo.

Xót xa thay những phận đời đen bạc

Vì mưu sinh phải lưu lạc xứ người

Gắng dằn lòng mà lệ cứ tuôn rơi

Thân cút côi nơi phương trời xa lạ

Nào oán than sao cuộc đời nghiệt ngã

Chỉ tủi thân buồn bã phận bọt bèo

Kiếp cơ hàn cứ quanh quẩn mang theo

Nên cuộc đời chữ nghèo luôn đeo đuổi

Thân viễn xứ mấy ai nào tránh khỏi

Ngày qua ngày mắt mòn mỏi đợi mong

Như thuyền con theo nước chảy xuôi dòng

Về quê hương sao bao ngày trông ngóng

Bước đi trên con đê dài ngã bóng

Nghe chim chiều ríu rít dưới hoàn hôn

Quên những ngày đôi chân chồn gót mỏi

Ai xa quê mà lòng không khắc khoải

Lệ nhạt nhoà khi bóng tối vây quanh

Nhưng chỉ vì cuộc sống phải mưu sinh

Đành ngậm ngùi gởi thân nơi đất khách.